Chương 35
Dịch: Kún Chun
Xe của Tân Nhiên dừng ở bệnh viện, Đồng Đồng mở cửa xe xuống, Tân Nhiên cũng nhanh chóng xuống xe đi bên cạnh Đồng Đồng.
Hai người cùng nhau bước vào bệnh viện.
Thân ảnh của Đồng Đồng và Tân Nhiên lọt vào đôi mắt lạnh lùng mà đầy vẻ lo lắng của Lôi Dương, sắc mặt anh âm u, đôi mắt phượng chăm chú nhìn Đồng Đồng và Tân Nhiên nói cười rồi biến mất trước mắt anh.
Ánh mắt Lôi Dương mệt mỏi hàm lẫn lạnh lùng, trong lòng phẫn nộ, anh lái xe điên cuồng rời đi.
******************************
Biệt thự.
Đồng Đồng từ chỗ bệnh viện với Tân Nhiên ra, bắt xe taxi về biệt thự, trong lòng đột nhiên có chút không yên tâm, không biết có nên nói cho Lôi Dương biết kết quả hôm nay kiểm tra hay không.
Vừa bước vào cửa cô đã chạm mặt Lôi Dương.
Khuôn mặt anh âm u, ánh mắt đỏ bừng, trong tay cầm một bình rượu, thoáng chốc ánh mắt lại lạnh băng, kỳ quái nhìn cô chằm chằm.
Anh không được vui! Thậm chí là đang phẫn nộ.
“A Dương, anh làm sao vậy?” Đồng Đồng đến gần Lôi Dương, nhỏ giọng hỏi.
“Cút ngay!” Lôi Dương vung tay lên giật ra khỏi tay Đồng Đồng khiến cho Đồng Đồng giật mình, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
“A Dương!” Đồng Đồng nhìn Lôi Dương lãnh khốc mà đau lòng hô: “Anh uống say sao!”
“Tôi không say, tôi rất tỉnh!” Lôi Dương lạnh lùng cố chấp, tiếp tục đưa bình rượu lên, uống ừng ực.
Đồng Đồng cẩn trọng đến gần Lôi Dương, lấy bình rượu trong tay Lôi Dương, dịu dàng nói: “A Dương, đừng hét lên như vậy!”
“Cút ngay!” Lôi Dương phẫn nộ gạt tay Đồng Đồng ra.
“A” Đồng Đồng bị Lôi Dương gạt tay, té ngã trên mặt đất, hét lên một tiếng, túi xách trong tay rơi ra, đồ đạc trong túi rơi vãi tung tóe.
Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng ngã, trong lòng cũng đau xót, nhưng nghĩ tới Đồng Đồng cùng đi với Tân Nhiên, nghĩ đến Đồng Đồng lừa gạt mình, trong lòng lửa giận lại dâng lên ngùn ngụt.
Lôi Dương cúi người, bắt lấy cánh tay Đồng Đồng, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt mang theo đau xót, lãnh lẽo đầy hận ý nói: “Em luôn dối gạt tôi, phản bội tôi là thói quen của em sao?”
Đồng Đồng sắc mặt trắng bệch, lắc đầu nói: “A Dương, anh tại sao lại tức giận như vậy, anh đang nghĩ gì thế!”
Lôi Dương cười lạnh một tiếng: “Tôi không đáp ứng nổi em, để em phải đi với người khác sao, tại sao em làm thế? Hả?”
Cánh tay Đồng Đồng đau đớn, cô lo lắng giải thích: “Em không hề, A Dương.”
Ánh mắt Lôi Dương chú ý vào mảnh giấy trắng vừa rơi ra từ túi xách của Đồng Đồng, anh nhặt lên xem.
Bệnh viện XX, ngày tháng đề đúng là ngày hôm nay.
Lôi Dương buông tay Đồng Đồng ra, cầm chặt lấy mảnh giấy, sắc mặt anh đổi biến, Đồng Đồng trong lòng lo lắng, nhìn Lôi Dương, không biết anh phản ứng thế nào. Không biết anh nghĩ gì khi biết chuyện này.
Đồng Đồng khiếp sợ gọi: “A Dương!”
“Em có thai?” Lôi Dương ánh mắt sắc lạnh hỏi.
Đồng Đồng nhẹ nhàng gật đầu.
“Là của tôi? Đứa bé là của tôi!” Lôi Dương trong đầu có chút phiền loạn.
“Là anh, A Dương, là con của chúng ta!”
Lôi Dương hừ lạnh một tiếng, khinh xuy nói: “Của tôi? Em khẳng định là của tôi?”
Đồng Đồng mặt tái nhợt, trong lòng buốt giá, cảm giác không thở nổi. Nước mắt lưng tròng.
Cô đau xót khóc nói: “A Dương, anh không thể nói như thế được, đứa bé đúng là con anh.”
Nhìn Đồng Đồng đau khổ như thế, Lôi Dương mất đi bình tĩnh, cuồng nộ nói: “Bỏ đi.”
Đồng Đồng ánh mắt ngưng lại, nhìn Lôi Dương, không thể tin được, cô khóc rống lên: “Anh nói cái gì, A Dương, anh nói em lừa anh sao, anh nói đùa phải không!”
Lôi Dương đứng thẳng lên, không nhìn Đồng Đồng, lãnh khốc nói: “Tôi đã khi nào đùa.”
Tâm trí Đồng Đồng đau đớn cùng cực, đứa bé trong bụng kia là ngoài ý muốn, mỗi ngày phải chịu đựng những điều thế này, có đứa bé này lại càng thêm phần đau khổ.(T_T).
Tại sao Lôi Dương lại có thể vô tình nói ra những lời lãnh khốc đó, hai chữ: bỏ đi. Đó là cốt nhục của anh, tại sao anh lại có thể vô tình như thế. Đồng Đồng lòng đau đớn cùng cực.
Anh tuyệt nhiên không tin cô, bởi vì thấy cô và Tân Nhiên ở cùng một chỗ, cho rằng cô yêu người khác, nên mới bảo đó là đứa bé của người đàn ông khác.
Tâm trí cô trống rỗng, nước mắt cũng đã biến mất, chỉ còn lại nỗi đau.
“Ngày mai tôi sẽ cho gọi bác sĩ.” Lôi Dương lại tiếp tục nói ra những lời lạnh lùng, Đồng Đồng gần như mất hết cảm giác.
Cô đau khổ, cười nói: “Anh cho rằng đứa bé không phải con anh sao? Em là một đứa con gái như vậy sao, vậy sao anh còn định bắt em ở bên cạnh anh?” Đồng Đồng ai thương đứng dậy, trong mắt là sự bi thống tuyệt vọng, nhìn Lôi Dương đờ đẫn: “Một khi đã như vậy, em không cần phải ở lại đây nữa, em sẽ mang theo đứa bé này đi tìm cha của nó.”
Lôi Dương điên cuồng quay đầu lại, bắt lấy bả vai Đồng Đồng nói: “Đừng có chọc giận tôi, hãy làm theo những gì tôi nói.”
(Kún: Ta thề, làm xong những bộ thế này, ta sợ yêu rồi. T_T)
Thk Kún :X
tem 😀
tem 😀
phong bì
hehe, tặng tem cho em Myka đang vất vả trong lớp học ❤
thanks ss! 😀
sao 2 người cứ phải khổ thế này??:((
Thương Đồng Đồng nhưng cũng thương Lôi Dương nữa!!!
Bao h mới hết hiểu nhầm? Bao h mới hết tổn thương người khác và tổn thương chính mình đây???
trùi ui trượt tem
truyện này còn bao nhiu chap thế kún?
top 10. khổ thân 2 anh chị này.nhưng không có sóng gió thì lấy j cho em đọc ss nhỉ?
Mai mới có chap tiếp.ủng hộ ĐĐ bỏ LD =0=
oa truyen hay wa troi`
thanks thanks
đến đoạn hay ho rồi :))
Lôi Dương ghen đến mù quáng rồi
sau này tuyệt đối ko yêu người như anh này 😦
ta hận những tên giống như LD, ta ghét hắn, ước gì hắn chết quách cho rùi đi, đúng là đồ nhẫn tâm mà. Hy vọng ĐĐ có thể giữ lại được đứ bé.huhuhuhuhuhu tộ ĐĐ quá đi ah!!!!!
Ve ơi có thể cho mình xin link bản raw, hoặc tên gốc của bộ “Tình cờ” k? Cảm ơn bạn lắm lắm >:D<
:O Oh God! K ngờ LD nhẫn tâm đến thế 😦
đọc chap 34 m cứ mong mọi hiểu lầm đc xóa bỏ , mong là LD đi theo và nghe đc cuộc nc của ĐĐ & TN :(((((
Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng thế đc 0.0
:))
hay
M ước gì cho ĐĐ biến mất 1 tg dài cho LD đi tìm cho mỏi mắt lun đi.
Xog òi cho a ta bik hết sự thật để a ta hiểu đc cảm giác của ĐĐ nó tàn nhẫn tới mức nào .
mong chap moi wa!!!!!!!!!thanks
tr có bao nhiêu chương vầy Kún vs Ve ơi
muốn xem DD ngược LD quá
b ơi
truyện này kết thúc mở phải không ?
mà còn không biết lôi dương sống chết ra sao nữa ?
bùn quá
truyen hay
oi den doan cao trao rui
trui ui doc hay da man lun. Dang gay can het chuyen
Ma chuyen nay ket m a ban? Dung nha nhu the tui doc ja lam
Ban ui co ban CV ko bo nay ko ban????
troi oi,cang ngay cang hay.thaks cac you nhieu.truyen cang nguoc minh cang thich:)))))))))
hic.hic.dau long qua.
Thanks cun va ve.
thanks Kún và Ve đọc chap này ức chế ko chịu được muốn ném đá anh Dương ngay bây giờ cơ ko chịu được nữa rồi
thanks kun va ve
ghét LD. k chịu tjn ĐĐ. gia trưởg, độc đoán…Sao ĐĐ k bỏ quák đj, đến luk đấy mớj ság mắt ra.
giết! giết! em muốn giết chết Ld chết tiệt kia, em mà là DD thì đã cho LD 1 trận rồi nhưng dù sao em mong LD sau này mất đi DD sẽ biết thế nào là đau khổ sống ko bằng chết, hừ hừ ==
Thằng cha điên khùng, em ĐĐ cũng khùng, bỏ đi xem ai chạy theo là bít… Chán, con gái k có tính cách thế…
Thanks Ve!
hix, đọc chap này buồn thế..
hjz…mún giết LD wa’…ĐĐ mạnh mẽ lên đi chứ….để ức hiếp hoài ah…hjzhjz
hình như chap tiếp theo còn rất bùn nữa đấy, đọc mà thấy tội DD quá.hichic
hic,đến đoạn thương tâm rồi,tội nghiệp cả 2 ng.LD lúc nào cũng hiểu nhầm thế này,yêu quá hoá mù àh.mong chap tiếp theo.thanks Kún & Ve nhá
Bộ này không phải kết mở đâu, kết ra ngô ra khoai luôn mà = =
Chắc một số bạn đọc bộ cũ nên mới không đủ thôi
Pingback: Top Posts — WordPress.com
có HE k ve?
Ve có thể cho mình link Trung Quốc của truyện này được ko?? please 🙂
LD mà bảo DD phá thai là treo bảng biểu tình nha!!!!!
tên tiếng trung của mọi người đây
悍将老公
quên = =
bộ này có 58 chương nha, trả lời nhiều lần rồi mãi mới đọc mấy cm trước 😀
Tìh yêu có nền tảng là sự tin tưởng
1 lần bị phản bội thế nên giờ Lôi Dương hầu như k còn sự tin tưởng đối với Đồng Đồng…cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng cứ dằn vặt mìh với người khác như thế cũng chẳng dễ chịu hơn. Nếu vẫn yêu thì nên cho đối phương 1 cơ hội, chứ đừng như chim sợ cành cong…lúc nào cũng phòng thủ như thế, đến 1 kẽ hở cũng không cho lọt qua..tình yêu như thế mệt mỏi lắm 😦 ghen tuông hờn giận dằn vặt lẫn nhau…cứ không dứt…nếu k đủ bao dung có lẽ nên buông ra thì hơn…đúng là quá ích kỷ mà
thanks
Thanks Ve, thanks Kún Chun. Mong chập mới
Hì, đúng là mệt mỏi thật. Ngẫm lại mới thấy ắt hẳn mình đã già rồi nên mới không hứng thú với những kiểu tình cảm như vầy^^ Đọc được ở đâu đó câu nói ” Vì yêu nên mới tin, mới tha thứ và bao dung..” Vậy thì, nếu đã không tin tưởng thì còn có thể gọi là yêu không? Con người thường khao khát sự an toàn, nhưng, có hiểu chăng là càng điên cuồng níu giữ, càng nắm chặt không buông tay, thì sẽ càng dễ dàng mất đi điều trân quý nhất. Tự dưng nhớ đến lời Quang Hy nói với Hà Dĩ Tây trong phim ” Trạm kế tiếp, hạnh phúc” : ” Yêu càng nhiều, hận sẽ càng sâu. Tin tưởng càng nhiều, nỗi đau gây nên bởi sự bội phản càng đau đớn hơn gấp trăm, gấp ngàn lần. Anh cả cuộc đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta, trừ khi anh chết…” Cố chấp, rồi sẽ được gì ngay sau đó?
hay qua mau ra nua di
choy oj
tiu caj dt kua em oj
em koi xog chap naj tux wa nin dap be caj dt oj
sao hk aj canh bao cho em hit za TT
laj ton tin sua dt oj bi h faj len bang may kua ng ta huhu
ta han theg LD naj
niu mak dug truoc mat ta ta se bam vam no ra thanh tram manh
nghi sao noj hk faj con mih zay choy
DD bo dj cho bik than
tron cho dug tim ra do dem theo dua con lun
mak co bi say thaj hk zay
dung bi say thaj nhaz
niu mak bi say thaj la loi cua theg LD chit tiet do
ta han mi ta get mi ta nguyen rua mi
thuog DD wa ak iu nham theg chet tiet naj